Tôi yêu thích Thiên nhiên và Vật lý và cả văn thơ....
Đã bao lâu tôi mới dần hiểu ra : Trắng và Đen là hai trạng thái phản ứng bề mặt của Vật chất với Ánh Sáng ( Trắng : đẩy phải xạ Ánh Sáng nhưng ‘thích’ Ánh Sáng; Đen : cản nuốt Ánh Sáng, nhưng ‘ghét’ Ánh Sáng ); còn Tối là tình trạng không gian vắng thiếu Ánh Sáng!
Các mầm sống vốn vốn dĩ từ dưới lòng Đất ( nơi đó tối ) nhưng do chúng ‘Trinh Trắng : giữ được tính nguyên phác của sự sống tinh khôi, nên không chỉ ‘thích’ mà đến mức có tình yêu với Ánh Sáng ( trên Trời : năng lượng, tinh thần của Vũ Trụ ) vì thế vươn lên : Cây Đời Xanh Tươi...
.
. Tôi viết năm khổ ngắn dưới đây thể hiện sự ‘cảm ngộ’ của mình ( về Vật lý, Thiên nhiên và Đời người ) , ngụ ý rằng : Trắng hay Đen chỉ là trạng thái tương đối; đừng mặc cảm là ‘Đen’ hãy cố vươn lên từ Tối, đến Sáng sẽ gặp ‘vận Trời’ mà trưởng thành, lớn lao ; đừng kiêu ngạo mình là Trắng mà vô ích, cần thì cháy Sáng lên ! . Tối đâu phải là Đen Đợi mong ánh Sáng đến Vạn vật cùng bừng lên Khắp không gian rạng hửng . Sáng đâu phải là Trắng Vua định trị sắc màu Vạn vật vốn khác nhau Đều hiện ra chân Thật . Trắng đẩy bật Sáng thôi Đen giữ ghìm sự Tối Dòng trôi muôn sức sống Vốn không mãi Trắng Đen . Những mầm lèn sâu Đất Chìm trong tối tưởng Đen Cố Trinh Trắng vươn lên Đến vận Trời thành Sáng . Nếu không chẳng ‘hào sảng’ Mà Đen mãi vào trong. Trắng hoá xong thành lửa Để góp Sáng đi xa...